Danh ngôn về Mẹ

1/ Nơi ẩn náu yên ổn nhất là lòng mẹ.Florian
2/ Trên môi và trong trái tim em bé: “mẹ chính là tên của thượng đế”Thackeray
3/ Trái tim người mẹ là trường học của đứa con. W. Bacher
4/ Tương lai của con là công trình của mẹ. Napoleon I
5/ Bàn tay đong đưa vành nôi là bàn tay thống trị toàn cầu. W.R.Wllce
6/ Ôi ! tình mẹ , mối tình ko ai quên được. V.Hugo
7/ Lòng mẹ là vực sâu mà dưới đáy luôn có sự khoan dung. Balze.
8/ Không có bà mẹ thì tổ ấm là cái gì? A.Hawthorne
9/ Có vợ là có lời khuyên chí lý , có mẹ vợ là được tiếp đón ân cần nhưng không có gì hơn 1 người mẹ hiền. L.Tolstoi
10/ Sự âu yếm của mẹ , 1 cuộc dạo chơi thú vị , những giờ phút say sưa nghe kể chuyện vui tươi , những điều ấy tác động đến cả 1 đời người . M.Barries
11/ Vũ trụ có nhiều kỳ quan , nhưng kỳ quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ. Bernard Shaw
12/ Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền. Lamartime
13/ Người mẹ đánh đòn sửa phạt con nhưng chẳng mấy chốc bao con bằng những nụ hôn. Ngạn ngữ Armenia
14/ Tình thương của người mẹ không bị già nua khi năm tháng trôi qua. Tục ngữ Đức
15/ Trái tim người mẹ là kiệt tác của thượng đế. Gretry
16/ Khi tôi ngã ai chạy đến nâng lên, rồi vỗ về bằng câu chuyện thần tiên, hay hôn lên chỗ đau hầu xoa dịu ?. Mẹ tôi Anne Taylor
17/ Lòng người mẹ là vực thẳm mà đáy được trải bằng lòng khoan dung hiền dịu. Honore de balzac
18/ Không ai có được một cái nhìn thấu như người mẹ. Giữa người mẹ và đứa con dường như có một sợi dây bí mật vô hình mà nhờ đó mỗi một sự xao động trong tâm hồn đứa trẻ đều được người mẹ cảm nhận như một nỗi đau trong tim mình và mỗi một thành công của đứa trẻ thì người mẹ cũng thấy đó như là một niềm vui của đời mình. Honore de Balzac
19/ Có một điều đáng lưu tâm là phần lớn các thiên tài đều có những người mẹ tuyệt vời và những gì mà họ tiếp thu được từ người mẹ thì nhiều hơn rất nhiều là từ người cha Bok henri Thomas
20/ Mẹ, người tuyệt diệu nhất của mỗi con người trên thế gian này có được.
21/ Trên đời này, hầu hết những gì là đẹp đều hiện ra như hai, như ba, như hàng tá hay hàng trăm thứ. Nhiều như thể những bông hồng, những buổi hoàng hôn, những cầu vồng, những anh chị, những chú bác cô dì và anh em họ; nhưng trên cả thế giới, ta luôn luôn chỉ có MỘT bà mẹ! Kate Douglas Wiggin (1856-1923), Auteur et éducateur américain
22/ Nghề đẹp nhất, quan trọng nhất trong tất cả mọi nghề, là làm mẹ. Đó là nghề đòi hỏi nhiều tri thức nhất trong lãnh vực khoa học nhân bản. Elizabeth Cady Stanton (1815-1902), Politicienne américaine à l’origine du droit de vote des femmes
23/ Theo kinh nghiệm và nhận xét của tôi, nếu một gia đình còn bền chặt được qua thử thách, thì chín phần mười là nhờ ở người mẹ
24/ Chúa không thể ở khắp mọi nơi, nên Ngài sinh ra người mẹ. Proverbe yiddish
25/ Tôi đã mở mắt ra, tôi đã say mê nhìn mặt mẹ tôi… Tôi bắt đầu cuộc sống như vậy. George Eliot (1819-1880), Romancier britannique

Học từ những thất bại


Khi tìm chất liệu cho sợi dây tóc bóng đèn, Edison đã tiến hành hơn 2000 thí nghiệm khác nhau nhưng tất cả đều thất bại. Quá mỏi mệt, phụ tá của ông than vãn: "Ôi, mọi việc làm của chúng ta đều vô ích! Cuối cùng chúng ta cũng chẳng có được một thứ gì cả."
 Sao lại nói chúng ta chẳng được điều gì. Chẳng phải là bây giờ chúng ta đã biết rằng không thể sử dụng 2000 chất liệu đó để làm dây tóc bóng đèn hay sao?

Đừng hi vọng quá cao

Trong cuộc sống hãy lun nhớ rằng:
"Đừng hi vọng quá cao _ Để rồi phải lao đao vì đều mình nghĩ"

Món quà của cha

Một chàng trai sắp tốt nghiệp Đại học. Đã từ lâu anh mơ ước một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp được trưng bày ở cửa hiệu. Và anh đã nói với cha điều ước muốn đó.

Ngày tốt nghiệp đến, anh nao nức chờ đợi…Buổi sáng, người cha gọi anh vào phòng riêng: “Con trai, ta rất tự hào về con!” – ánh mắt ông nhìn anh trìu mến. Rồi ông trao cho anh một hộp quà được gói rất trang trọng.

Ngạc nhiên, chàng trai mở hộp quà và thấy một quyển sách được bọc bằng vải da, có tên chàng trai được mạ vàng. Tức giận, anh ta nói lớn tiếng: “Với tất cả tiền bạc mà cha có sao lại chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi!?”. Rồi anh chạy vụt ra khỏi nhà, vứt quyển sách vào góc phòng…

…Nhiều năm trôi qua, chàng trai giờ đã là một nhà kinh doanh thành đạt. Anh có một ngôi nhà khang trang và một gia đình hạnh phúc. Nhưng người cha đã già và một hôm anh nghĩ mình cần phải đi gặp cha.

Anh đã không gặp ông kể từ ngày tốt nghiệp. Trước lúc lên đường, anh nhận được một bức điện tính báo rằng người cha đã qua đời và ông trao toàn bộ quyền sở hữu cho con trai. Anh cần phải trở về ngay lập tức để chuẩn bị mọi việc.
Khi bước vào ngôi nhà của cha, bỗng nhiên anh cảm thấy một nỗi buồn và ân hận khó tả xâm chiếm tâm hồn anh. Đứng trong căn phòng ngày xưa, những ký ức trong anh ùa về…

Và bất chợt, anh nhìn thấy quyển sách khi xưa nằm lẫn trong những tập giấy tờ quan trọng của cha ở trên bàn, nó vẫn còn mới nguyên như lần đầu anh nhìn thấy cách đây nhiều năm. Nước mắt lăn dài trên má, anh lần giở từng trang, bỗng có vật gì đó rơi ra…

Một chiếc chìa khóa! Kèm theo đó là một tấm danh thiếp ghi tên người chủ cửa hiệu, nơi có bán chiếc xe thể thao mà anh từng mơ ước. Trên tấm danh thiếp còn ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ “Đã trả đủ”…

Được sống đã là hạnh phúc

Bất kỳ ai, trong một giây phút không bốc đồng, không khổ hạnh, không thù hận, không căm ghét ức chế bất mãn… cũng có thể trìu mến tự nói với bản thân rằng cuộc sống của mình thế này là được. Đạt được ước mơ, có người yêu, nhặt được tiền, được săn đón và khen ngợi…, người ta có thể nói chắc nịch là tôi hạnh phúc. Nhưng đó chỉ là một khỏanh khắc bạn thấy hạnh phúc, không phải là một tinh thần hạnh phúc dài lâu. Hôm nay có người yêu, mai bị đá, bạn không còn thấy hạnh phúc nữa. Đó là thứ hạnh phúc mà bạn nhờ người khác đem lại cho mình. Vậy có thứ hạnh phúc nào mình có thể tự sản sinh ra được không?
Có.


“Được sống đã là hạnh phúc” – đó là câu nói của MC Diễm Quỳnh trong một bài phỏng vấn đăng trên báo An ninh Thế giới cuối tháng 8. Khi được hỏi về sự “hài lòng” và “không hài lòng” trong cuộc sống hiện tại, chị nói rằng: ”Tôi muốn nói là được sống, để làm việc, để nuôi dạy con cái, xét cho cùng là điều đáng hài lòng rồi. Khi bạn phải tiễn người em gái thân thiết nhất, xinh đẹp, giỏi giang ra đi vội vã ở tuổi 30 vì căn bệnh ung thư, bạn sẽ thấy mình không nên phàn nàn vì những ngày đang sống”.

Nhà văn Hồ Anh Thái, trong tiểu thuyết “Cõi người rung chuông tận thế”, mượn lời nhân vật chính khi đứng trước những cái chết bất ngờ xảy ra liên tục với người thân, đã bộc bạch rằng: ”Xin hãy đi dự đám tang thật nhiều, anh sẽ thôi thắc mắc những chuyện cỏn con ngòai đời, thôi đấu đá nội bộ cơ quan, thôi ham hố địa vị, thôi khát thèm tiền bạc”.

Cái chết khiến người ta thức tỉnh về sự “được sống” nhiều lắm.

Tôi tin rằng nỗi bất lực lớn nhất của đời người là phải nhìn người thân của mình không thể tiếp tục sống với mình được nữa. Vì chết là chết, chết thật sự là hết. Và chẳng có sự “hết” nào lại tuyệt đối như sự chết. Nhân loại, hôm nay người ta yêu nhau, mai người ta bỏ, người ta thở dài đánh thượt một câu “Thế là hết!”, nhưng ngày kia ngày kìa người ta lại ngựa quen đường cũ người quen hơi mà quay lại với nhau, hoặc yêu được một người khác, lại vui. Có nghĩa là: thế không phải là hết. Chết mới là hết. Sống là còn.

Kể chúng ta sống cũng buồn cười. Lúc vui thì bảo là vui lắm. Lúc bình thường thì bảo là nhạt. Lúc hơi buồn thì tưởng chết đến nơi rồi, lại bù lu bù loa lên “Thế thì chết quách đi!” hoặc “Sống làm gì nữa”, “Tao muốn chết, tao chán sống lắm rồi”… Khi tôi trải qua những nỗi bất – lực – hòan – tòan vì phải chứng kiến những cái chết của những người sống rất gần với tôi (mà đáng ra họ còn cả mấy chục năm cuộc đời phía trước), tôi đã không bao giờ còn ý nghĩ dễ dãi là “Mình muốn chết” nữa. Quan điểm về việc sống và chết cũng thay đổi hòan tòan, và giống hệt như chị Diễm Quỳnh, tôi thấy được sống đã là may mắn, những chuyện khác dù vui hay buồn, thất bại hay thành công, ok hay không ok… cũng chỉ là tẹp nhẹp.

Nếu bạn chưa bị trải qua những chuyện xót xa khốn khổ như thế, chưa từng đứng ở vị trí như tôi hay Diễm Quỳnh để trực tiếp nhìn thấy sự sống mỏng manh đến thế nào, bạn có thể tưởng tượng thế này. Bạn đi trên đường và chứng kiến một vụ tai nạn. Người trong vụ tai nạn bị chết. (Có khi không cần tưởng tượng, ai cũng đã thấy hoặc đọc báo thấy chuyện này hàng ngày) Lúc đấy bạn cảm thấy gì? Sợ, xót, và giật mình! Đó chính là lúc bạn cảm nhận rõ sự sống mỏng manh đến thế nào đấy. Cuộc đời vẫn có thể coi là đẹp cho đến khi đùng một cái người ta ngã xuống đường và chết. Gia đình người bị nạn có khi đang lách cách bát đũa chờ người ta về dự bữa cơm thì bất thình lình nghe tin người thân mình chết. Nghĩ đến đấy bạn sẽ thấy quý trọng và bao dung với tất cả những gì mình đang có, cụ thể nhất là sẽ giữ tay lái vững hơn, vít ga chậm hơn, đi cẩn thận hơn và tự mỉm cười khi biết rằng mình vẫn còn ngày mai để sống.

Gần đây trên mạng người ta truyền tay nhau đoạn clip về một cậu thanh niên thất tình, nước mắt ầng ậc khóc nấc lên thành từng chương từng hồi vì bị người yêu phản bội. Giữa vô số những câu nói rất thành khẩn và buồn cười của cậu ý, kiểu như “Tao yêu nó tao rất là quý nó”…, tôi lại rất nhớ một câu thế này:” Trong đầu tao thóang có ý nghĩ không muốn sống nữa, nhưng tao chết đi rồi cũng không giải quyết được gì cả, mà tao chết thì ai nuôi mẹ tao?”

Cậu ấy rất đúng. Chết rồi chẳng thay đổi được gì cả, người yêu vẫn đi yêu người khác. Chúng ta hay nghĩ: sống khổ thế thì nên chết đi (chắc sướng). Nhưng chết rồi còn biết sướng khổ thế nào. Còn sống mới còn cơ hội biết vui biết buồn. Chết rồi dẫu có chấm dứt được sự buồn thì cũng có biết vui là thế nào nữa đâu. Đấy là cái đúng thứ nhất. Cái thứ hai nằm ở chỗ “Tao chết rồi ai nuôi mẹ tao?” Dù là ràng buộc hay tự nguyện, người ta sống cũng không thể vì riêng mình mà còn phải vì người khác. Chết cũng thế, nếu chỉ để chấm dứt nỗi buồn của riêng mình mà làm khổ lây sang người khác thì rõ ràng là không nên.

Có lần tôi đi chơi với bạn, trong cơn vui nó bảo: “Đi chơi thế này vui quá. Nếu những người tự tử mà dám sống thêm một ngày, biết đâu lại có cơ hội được vui như tao hôm nay.” – tôi thấy rất thú vị. Nếu biết sẽ có ngày vui chắc người ta không tự tử. Vậy đừng bao giờ nghĩ đến chuyện tự tử. Miễn sống là sẽ còn mà.

“Mỗi ngày qua như trên một chuyến tàu, cuộc sống cứ trôi đi, hành trình sẽ chuyên chở thêm trải nghiệm, vui có buồn có, thành công và thất bại đan xen, nhưng dứt khoát nó hơn hẳn việc mãi mãi phải dừng lại. Suy nghĩ đó khiến tôi nhìn cuộc sống tích cực hơn, và chẳng còn thấy day dứt bởi điều gì nữa.”</

Lắng nghe và cảm nhận

Có người bảo rằng có vui, có buồn, có đau khổ, có hạnh phúc mới là cuộc sống, nếu không cuộc đời này sẽ vô vị. Thế mà tại sao ta lại sợ, sợ yên bình để rồi sóng gió, sợ hạnh phúc để rồi khổ đau, sợ vui để rồi buồn

Người ta bảo quẳng gánh lo âu đi mà vui sống, ta cũng muốn thế biết bao nhưng tại sao không thoát ra được cảm giác này. Đôi lúc sợ chính con người tiêu cực trong ta, dường như ta đòi hỏi quá nhiều từ mọi thứ thì phải, không gì hoàn hảo, không một ai hoàn hảo, thế mà ta vẫn đang hoài tìm sự hoàn hảo đó thôi... Rắc rối là một người bạn sẽ theo ta suốt cuộc đời, giờ có lẽ ta cần phải học cách sống, cách yêu thương, cách cảm nhận cuộc đời đầy thú vị này vậy, sẽ khó khăn nhưng sẽ bắt đầu từ những gì nhỏ nhặt nhất:

… chỉ đơn giản là mỉm cười khi thấy niềm vui len lỏi

… mỉm cười dịu dàng cả khi một ai đó làm tổn thương ta vì họ đã dạy ta biết thêm một cung bậc của cuộc đời

… hạnh phúc khi nhìn thấy những giọt sương ban mai, khi được đi dưới mưa để cảm nhận sự mát lành đôi khi buốt giá của những giọt nước

… cảm nhận làn gió nhẹ nhàng làm xao xuyến từng cành cây ngọn cỏ

… là nhiều nhiều điều nữa dù là mong manh, dễ vỡ…

Muốn thời gian dừng lại, vạn vật dừng lại, muốn sự tĩnh lặng tuyệt đối, và mò mẫm mở từng nút thắt trong sự rối bời.. Không biết đến bao giờ nhưng cũng có thể là không bao giờ tháo gỡ được sự rối bời đó nhưng ta vẫn muốn tiếp tục cần mẫn thực hiện để tồn tại.

Phải chăng là quy luật của cuộc sống, càng trưởng thành người ta càng sống trong trách nhiệm. Bỗng sợ những bước chân của thời gian và lại muốn mình mãi trẻ thơ, ngây dại, hồn nhiên như trang giấy trắng, không vấy mực bởi những lỗi lầm, không nặng gánh lo toan, không mất mát, không u sầu… Phải chăng ta muốn quá nhiều để rồi thất vọng vì không đạt được.

Suốt cuộc đời mỗi con người sẽ có những khoảnh khắc như thế này, rắc rối là một người bạn khiến ta mạnh mẽ hơn trong bão dông của cuộc đời, điều quan trọng là ta có đủ nghị lực để đương đầu với nó hay không?

Vì sao mà sống


Có ba người mặt mày buồn bã đến hỏi ý kiến của một nhà hiền triết, làm thế nào để bản thân sống được vui vẻ.
- Trước tiên, các ông hãy nói xem các ông sống vì cái gì? – Nhà hiền triết
hỏi.
Người đầu tiên nói:
- Vì tôi không muốn chết, vì vậy mà tôi sống.
Người thứ hai nói:
- Vì tôi muốn nhìn xem ngày mai có tốt hơn ngày hôm nay hay không, vì vậy mà tôi sống.
Người thứ ba nói:
- Vì tôi có một gia đình phải nuôi dưỡng. Tôi không thể chết, vì vậy mà tôi sống.
Nhà hiền triết lắc đầu nói:
- Thế thì đương nhiên các ông không được vui vẻ rồi, vì các ông sống chỉ vì sợ hãi, chờ đợi, trách nhiệm bất đắc dĩ, chứ không vì lý tưởng.